Kỷ niệm ngày đầu đi chạy bộ: một hành trình chỉ đến quán cà phê

Kỷ niệm ngày đầu đi chạy bộ: một hành trình chỉ đến quán cà phê

Sáng thứ bảy, sau nhiều lần hứa hẹn với bản thân, anh T. quyết định bắt đầu một lối sống lành mạnh. Anh mặc bộ đồ thể thao mới tinh, đôi giày chạy đắt tiền chưa dính một hạt bụi, và không quên đeo chiếc băng đô chói lọi trên đầu – tất cả để chuẩn bị cho “hành trình chạy bộ” đầu tiên trong đời.

Kế hoạch của anh T. đơn giản: chạy vòng quanh công viên lớn gần nhà. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng kế hoạch và thực tế không bao giờ giống nhau.

Xuất phát: Tự tin như vận động viên chuyên nghiệp Anh T. bước ra khỏi nhà, ngẩng cao đầu, hít một hơi sâu và bắt đầu chạy. Những bước chân đầu tiên nghe có vẻ nhịp nhàng và tràn đầy năng lượng, anh mỉm cười khi thấy mình đang sải bước qua những hàng cây xanh rợp bóng. “Mình sẽ làm điều này mỗi ngày,” anh tự nhủ, cảm thấy tự hào vô cùng.

Năm phút sau: Cơn khủng hoảng đầu tiên Bỗng nhiên, chân anh bắt đầu rệu rã, hơi thở hổn hển như một chú chó đang đợi nước. Anh T. nhìn xung quanh, phát hiện không ai thèm chú ý đến mình, nhưng trong lòng lại cảm giác như cả công viên đang quan sát bước chân tập tễnh của anh. “Chỉ là chưa quen thôi,” anh tự động viên, nhưng trái tim anh thì đập như đang biểu diễn trống trận.

Cạm bẫy cà phê quyến rũ Đúng lúc đó, anh T. nghe thấy tiếng máy pha cà phê vọng ra từ quán cà phê nhỏ bên đường. Mùi hương thơm ngọt lịm từ tách espresso tràn vào mũi làm anh cảm thấy như mình vừa tìm thấy cứu tinh. “Chỉ là nghỉ chút thôi,” anh tự bào chữa, rồi không do dự rẽ vào quán cà phê, ngồi phịch xuống ghế như vừa chinh phục cuộc thi marathon.

Sự thoải mái đầy lôi cuốn Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi: “Anh muốn dùng gì?” Anh T. thở dài, đáp: “Cho tôi một ly cà phê đen… không, thêm chút sữa nữa để bù nước.” Vài phút sau, ly cà phê nóng hổi được đặt trước mặt. Anh nhấp một ngụm, cảm giác như được hồi sinh. Nhìn ra cửa sổ, thấy người khác vẫn chạy bộ hăng say, anh nhếch miệng: “Mình cũng đang tập thể dục đấy chứ, chỉ là tập uống cà phê thôi.”

Cuộc gặp gỡ bất ngờ Chẳng mấy chốc, anh T. nhận ra rằng quán cà phê này không chỉ là điểm dừng chân cho những người như anh. Một nhóm bạn chạy bộ khác cũng ghé vào, vừa uống cà phê vừa trò chuyện vui vẻ. Họ gật đầu chào anh, và một người hỏi: “Anh cũng chạy à? Chạy được bao xa rồi?”

Anh T. ngại ngùng, nhưng vẫn trả lời đùa: “Xa lắm, từ nhà đến đây.” Cả nhóm bật cười, rồi họ mời anh ngồi cùng bàn. Hóa ra, tất cả đều có chung một bí mật: không ai đến quán cà phê này chỉ để chạy bộ.

Kết thúc ngày đầu tiên Anh T. trở về nhà với cảm giác lạ lùng. Hành trình chạy bộ đầu tiên của anh có lẽ không đạt được mục tiêu thể lực như đã định, nhưng lại đầy niềm vui và kết nối mới. Và anh học được một điều quý giá: Đôi khi, những bước chạy quan trọng nhất là bước vào đúng quán cà phê.

Từ đó, buổi chạy bộ sáng thứ bảy của anh T. luôn kết thúc ở quán cà phê quen thuộc, với một tách cà phê ấm và một nụ cười thoải mái.

Đánh giá bài viết

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *