Chuyện vui phòng khám: khi bệnh nhân còn hiểu rõ cơ thể hơn cả bác sĩ

Chuyện vui phòng khám: khi bệnh nhân còn hiểu rõ cơ thể hơn cả bác sĩ

Một buổi sáng bình thường tại phòng khám, không khí êm đềm chỉ bị gián đoạn bởi tiếng lật giở hồ sơ và tiếng thở dài của bệnh nhân chờ đợi. Hôm ấy, bác sĩ P., người nổi tiếng là cẩn thận đến mức hơi thái quá, chuẩn bị gặp bệnh nhân tiếp theo. Đó là ông M., một cụ già nhanh nhẹn với đôi mắt tinh quái và nụ cười ẩn chứa đầy bí mật.

Màn chào hỏi kỳ lạ “Chào bác sĩ!” Ông M. bước vào, giọng nói hóm hỉnh. “Tôi đến để nghe bác sĩ đoán bệnh tôi hôm nay.”

Bác sĩ P. nhướn mày. “Ồ, vậy thì ông cứ kể triệu chứng trước đã. Tôi là người chẩn đoán, không phải diễn viên xiếc dự đoán số trúng đâu.”

Ông M. cười, đôi mắt lấp lánh. “Tôi biết rồi, nhưng lần này khác đấy. Tôi bị đau chân, nhưng không phải do bệnh gout đâu nhé.”

Bác sĩ P. nhìn ông qua gọng kính, không hiểu sao bệnh nhân lại chắc chắn đến vậy. “Sao ông nghĩ thế?”

Phân tích “tự thân” đầy bất ngờ “À, tuần trước tôi ăn bao nhiêu tôm cua mà chẳng sao cả, nên loại gout ra nhé,” ông M. nói, tay vỗ đùi như diễn viên hài đang kể chuyện cười. “Tôi nghĩ là do tôi đứng quá lâu khi xem trận đấu bóng đá ở công viên, và tôi cười nhiều quá khi đội thua.”

Bác sĩ cố giữ vẻ nghiêm túc nhưng không nén nổi cười. “Cười làm đau chân à? Lý luận mới đấy.”

Ông M. gật đầu chắc nịch. “Bác sĩ không biết đấy thôi. Khi mình cười quá nhiều, máu chảy nhanh hơn, cơ thể rung lắc mạnh hơn. Tôi gọi đó là ‘chứng đau chân do cười.’”

Quy trình khám bất ngờ Bác sĩ P. quyết định kiểm tra kỹ hơn để tránh bỏ sót bất cứ điều gì. Sau khi nghe nhịp tim, nhìn mạch, và xem xét kỹ chân của ông M., bác sĩ nói: “Chắc là do căng cơ nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng.”

Ông M. mỉm cười đắc thắng. “Thấy chưa, tôi nói rồi mà! Tôi còn biết hôm nay về nhà cần làm gì nữa: ngồi ngâm chân, xem một bộ phim chả buồn cười chút nào để khỏi cười thêm.”

Cái kết không tưởng Bác sĩ P. bật cười lớn, phá vỡ hình ảnh nghiêm nghị thường ngày. “Ông đúng là trường hợp đặc biệt nhất tôi từng gặp. Có lẽ tôi phải học thêm từ bệnh nhân như ông đấy.”

Ông M. đứng dậy, vẫy tay chào và rời đi với bước chân nhẹ nhõm. Cả phòng khám tràn ngập tiếng cười vui vẻ, khiến ai cũng cảm thấy như mình vừa được chữa lành. Và bác sĩ P. lẩm bẩm: “Cười đúng là thuốc tốt nhất thật.”

Đánh giá bài viết

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *